Tôi đã cố gắng đi … ở đâu đó. Nhưng tôi tiếp tục bị kéo lại ở đây. Tôi không thể ngừng đi bộ, không thể ngừng suy nghĩ. Về lần đầu tiên tôi nhìn thấy bạn, và làm thế nào sau khi tôi không thể quên bạn. Tôi muốn, nhưng tôi không thể ngăn mình. Tôi buộc Hodge phải cho tôi trở thành người đến tìm bạn và đưa bạn trở lại học viện. Và thậm chí hồi đó, trong quán cà phê ngu ngốc đó, khi tôi nhìn thấy bạn với Simon, thậm chí sau đó cảm thấy sai với tôi– Tôi nên là người ngồi với bạn. Người đã làm cho bạn cười như thế. Tôi không thể thoát khỏi cảm giác đó. Rằng nó đáng lẽ phải là tôi. Và tôi càng biết bạn, tôi càng cảm thấy nó- nó chưa bao giờ như vậy đối với tôi trước đây. Tôi luôn muốn có một cô gái và sau đó biết cô ấy và không muốn cô ấy nữa, nhưng với bạn, cảm giác ngày càng mạnh mẽ hơn cho đến đêm đó khi bạn xuất hiện ở Renwick và tôi biết. Và sau đó để tìm hiểu lý do tôi cảm thấy như vậy– giống như bạn là một phần của tôi, tôi đã mất và chưa bao giờ biết tôi đã mất tích cho đến khi tôi gặp lại bạn- rằng lý do là bạn là em gái của tôi, nó cảm thấy Giống như một trò đùa vũ trụ. Giống như Chúa đã nhổ nước bọt vào tôi. Tôi thậm chí không biết những gì– vì nghĩ rằng tôi thực sự có được bạn, rằng tôi sẽ xứng đáng với điều gì đó như thế, để được hạnh phúc. Tôi không thể tưởng tượng được những gì tôi đã làm mà tôi đã bị trừng phạt–
I was trying to go… somewhere. But I kept getting pulled back here. I couldn’t stop walking, couldn’t stop thinking. About the first time I ever saw you, and how after I couldn’t forget you. I wanted to, but I couldn’t stop myself. I forced Hodge to let me be the one who came to find you and bring you back to the Institute. And even back then, in that stupid coffee shop, when I saw you with Simon, even then that felt wrong to me– I should have been the one sitting with you. The one who made you laugh like that. I couldn’t get rid of that feeling. That it should have been me. And the more I knew you, the more I felt it– it had never been like that for me before. I’d always wanted a girl and then gotten to know her and not wanted her anymore, but with you the feeling just got stronger and stronger until that night when you showed up at Renwick’s and I knew. And then to find out the reason I felt like that– like you were some part of me I’d lost and never ever knew I was missing until I saw you again– that the reason was that you were my sister, it felt like some cosmic joke. Like God was spitting on me. I don’t even know for what– for thinking that I actually get to have you, that I would deserve something like that, to be happy. I couldn’t imagine what it was I’d done that I was being punished for–
Cassandra Clare