Cuối cùng tôi cũng đã nhận ra mình có khả năng mất bao nhiêu, tôi đã phải mất đi bao nhiêu, và sâu thẳm vào cát mềm của Douglas mà tôi đã chìm. Những lá thư của Magellan, mà Douglas đã đọc, đã trở thành một phần của bản thể tôi. Cứ như thể tôi ở ngay đó với Magellan, theo từng đường cong của cây bút của anh ấy khi anh ấy viết lời nói của mình cho những người yêu dấu của anh ấy tâm sự bí mật của anh ấy. Tôi đã trở thành mực, và đầu là hình xăm con đường của tôi. Tôi sẽ theo đuổi giấc mơ của anh ấy, nhưng vẫn vậy, tôi ước tôi biết tại sao.
I had finally become aware of how much I was capable of, how little I had to lose, and how deep into Douglas’s soft sand I had sunk. Magellan’s letters, which Douglas had recited, had become part of my being. It was as if I was right there with Magellan, following every curve of his pen as he wrote down his words to his beloved ones confiding his secret. I had become the ink, and the tip was tattooing my path. I was going to follow his dream, but still, I wished I knew why.
Celma Ribeiro