Tôi nằm đó với tâm trí của tôi chạy đi, trên bờ vực của sự điên rồ. Và bằng cách nào đó, dần dần, sáng sớm Chủ nhật, tôi trở nên bình tĩnh. Tôi không thể nghĩ về bất kỳ từ nào khác cho nó. Tôi đã nghĩ về bài thơ trên bãi biển một lần nữa, và tôi bắt đầu cảm thấy rằng tôi đang được chăm sóc, rằng mọi thứ đều ổn. Thật kỳ lạ: nếu có một thời gian trong cuộc đời tôi khi tôi có quyền cảm thấy cô đơn thì đó là nó. Nhưng tôi đã mất cảm giác cô đơn đó. Tôi cảm thấy như có một lực lượng trong phòng với tôi, không phải một người, nhưng tôi có cảm giác rằng có một thế giới khác, một chiều khác, và nó sẽ chăm sóc tôi. Nó giống như, “Đây không phải là thế giới duy nhất, đây chỉ là một khía cạnh của toàn bộ, đừng tưởng tượng đây là tất cả.
I lay there with my mind running amuck, on the brink of madness. And somehow, gradually, early Sunday morning, I became calm. I can’t think of any other word for it. I was thinking about the beach poem again, and I started to feel that I was being looked after, that everything was OK. It was strange: if there was ever a time in my life when I had the right to feel alone this was it. But I lost that sense of loneliness. I felt like there was a force in the room with me, not a person, but I had a sense that there was another world, another dimension, and it would be looking after me. It was like, “This isn’t the only world, this is just one aspect of the whole thing, don’t imagine this is all there is.
John Marsden, A Killing Frost