Tôi muốn có một cuộc sống ổn định và một cuộc sống gây sốc. Hãy nghĩ về Van Gogh, cây bách và những ngọn tháp của nhà thờ dưới bầu trời những con rắn quằn quại. Tôi là con gái của cha tôi. Tôi muốn được yêu thương bởi một người như người mẹ khôn ngoan cứng rắn của tôi và tôi muốn chạy la hét qua đèn pha với một cái chai trong tay. Đó là lời nguyền của gia đình. Chúng tôi có xu hướng y tá đàn của những mong muốn vô kỷ luật đã va chạm và hủy bỏ nhau. Lời nguyền ngụ ý rằng nếu chúng ta không học cách đào tạo mong muốn của mình theo hướng này hay hướng khác, chúng ta có khả năng sẽ không có gì. Hãy nhìn cha và mẹ tôi hôm nay. Tôi đã kết hôn ở tuổi đôi mươi. Khi điều đó đi đến từng mảnh, tôi yêu một người phụ nữ. Vào cả hai thời điểm đó và vào những thời điểm khác, tôi tin rằng tôi đã tập trung vào những xung động của mình và bắt tay vào một chiến thắng lâu dài trước sự nhầm lẫn của chính mình. Bây giờ, ở tuổi ba mươi, tôi biết ít hơn bao giờ hết về những gì tôi muốn. Thay cho niềm tin của tuổi trẻ vào sự thay đổi, tôi đã bắt đầu cảm thấy một sự bối rối lo lắng đánh dấu vào tôi như một chiếc đồng hồ. Tôi không bao giờ có ý định đi xa đến thế này trong một điều kiện chưa được giải quyết như vậy. (tr.142)
I wanted a settled life and a shocking one. Think of Van Gogh, cypress trees and church spires under a sky of writhing snakes. I was my father’s daughter. I wanted to be loved by someone like my tough judicious mother and I wanted to run screaming through the headlights with a bottle in my hand. That was the family curse. We tended to nurse flocks of undisciplined wishes that collided and canceled each other out. The curse implied that if we didn’t learn to train our desires in one direction or another we were likely to end up with nothing. Look at my father and mother today.I married in my early twenties. When that went to pieces I loved a woman. At both of those times and at other times, too, I believed I had focused my impulses and embarked on a long victory over my own confusion. Now, in my late thirties, I knew less than ever about what I wanted. In place of youth’s belief in change I had begun to feel a nervous embarrassment that ticked inside me like a clock. I’d never meant to get this far in such an unfastened condition. (p.142)
Michael Cunningham, A Home at the End of the World