Tôi đã từng hỏi một giáo sĩ trong một hội chúng lớn mà những lời cầu nguyện mà anh ta đã sử dụng với cái chết. “Ý bạn là người thương tiếc Kaddish?” Ông hỏi, đề cập đến lời cầu nguyện được đọc thay mặt cho người quá cố. “Không,” tôi trả lời. “Ý tôi là những lời cầu nguyện nói khi một người thực sự chết.” “Ồ,” anh trả lời. “Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ thấy ai chết.” Ông đã từng là một giáo sĩ cộng đoàn trong gần hai mươi năm. “Tôi chỉ được gọi khi đến lúc thực hiện đám tang,” anh giải thích. Rõ ràng có nhiều điều để học trong các cộng đồng tôn giáo truyền thống của chúng tôi.
I once asked a rabbi in a large congregation which prayers he used with the dying. “You mean the Mourner’s Kaddish?” he asked, referring to the prayer recited on behalf of the deceased. “No,” I replied. “I mean the prayers said when a person is actually dying.” “Oh,” he replied. “I don’t know. I’ve never seen anyone die.” He had been a congregational rabbi for almost twenty years. “I only get called when it’s time to do the funeral,” he explained. Clearly there is much to learn within our traditional religious communities.
Megory Anderson, Sacred Dying: Creating Rituals for Embracing the End of Life