Không có một từ để bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa với một gallon sữa trong một bao tải nhựa nên được đóng gói theo hai lớp Thinplastic xử lý lâu hơn và lâu hơn và bạn biết đó chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi Bobottom đột nhiên tách ra. Không có chữ nào độc thân, không thể tin tưởng được cho cảm giác mơ hồ của một cái gì đó từ bạn Thích sử dụng để mô tả việc đứng trên những người bạn cũ, nhận thức trong tôi rằng anh ta không còn là bạn, nhưng chỉ là một người quen, một người mà tôi không bao giờ nỗ lực cho đến khi chúng ta nói lời tạm biệt Chúng tôi chia sẻ một cảm giác nhẹ nhõm, một sự thừa nhận rằng chúng tôi đã kết thúc một sự giả vờ, mặc dù để nói sự thật mà tôi đã nghĩ về lòng biết ơn của tôi đối với ngôn ngữ arther; làm thế nào có một số lỗ hổng mà nó sẽ không che đậy; nó sẽ di chuyển như thế nào, nếu không bên trong, sau đó là chu vi của hầu hết mọi thứ , tất cả sự hiểu biết và bí mật của họ đã sẵn sàng đổ vào nó.
There isn’t a word for walking out of the grocery storewith a gallon jug of milk in a plastic sackthat should have been bagged in double layers—so that before you are even out the dooryou feel the weight of the jug draggingthe bag down, stretching the thinplastic handles longer and longerand you know it’s only a matter of time untilbottom suddenly splits.There is no single, unimpeachable wordfor that vague sensation of somethingmoving away from youas it exceeds its elastic capacity —which is too bad, because that is the wordI would like to use to describe standing on the streetchatting with an old friendas the awareness grows in me that he isno longer a friend, but only an acquaintance,a person with whom I never made the effort—until this moment, when as we say goodbyeI think we share a feeling of relief, a recognition that we have reachedthe end of a pretense, though to tell the truthwhat I already am thinking aboutis my gratitude for language—how it will stretch just so much and no farther;how there are some holes it will not cover up;how it will move, if not inside, thenaround the circumference of almost anything—how, over the years, it has given meback all the hours and days, all theplodding love and faith, all themisunderstandings and secretsI have willingly poured into it.
Tony Hoagland