Chúng ta không nghĩ mình là ‘không tha thứ’ hoặc ‘cay đắng’- những từ đó ngụ ý rằng chúng ta có trách nhiệm bằng cách nào đó. Chúng tôi thích nói về việc chúng tôi đã ‘bị tổn thương’ sâu sắc như thế nào, ngụ ý rằng chúng tôi chỉ đơn thuần là những nạn nhân bất lực. Có phải những người đã bị thương sâu trong cuộc sống bị hư hại? Hay là có sự chữa lành thực sự cho tổn thương sâu? Tôi nói có. . . Chúng tôi cũng đã lừa dối chính mình để tin rằng chúng ta có thể yêu thương và phục vụ Chúa và là ‘Kitô hữu tốt’, trong khi không tha thứ. Khi nào chúng ta sẽ trung thực?
We don’t think of ourselves as ‘unforgiving’ or ‘bitter’- those words imply that we are somehow personally responsible. We prefer to talk about how deeply we have been ‘hurt’, implying that we are merely helpless victims. Are those who have been deeply wounded destined to live damaged lives? Or is there real healing for deep hurt? I say there is. . . .We’ve also deceived ourselves into believing that we can love and serve God and be ‘good Christians,’ while failing to forgive. When are we going to get honest?
Byron Paulus