Chúng ta ngủ, cho phép trọng lực giữ chúng ta, cho phép Trái đất- cơ thể lớn hơn của chúng ta- hiệu chỉnh lại các tế bào thần kinh của chúng ta, ủ phân các cuộc gặp gỡ sâu sắc trong những giờ thức dậy của chúng ta (căng thẳng và khủng bố của những ngày cá nhân của chúng ta), khuấy động chúng trở lại, như những giấc mơ, vào giấc ngủ chất của cơ bắp của chúng ta. Chúng ta cho mình đến ảnh hưởng của trái đất thở. Ngủ là bóng của trái đất khi nó thấm vào da của chúng ta và lan rộng khắp các chi của chúng ta, hòa tan ý chí cá nhân của chúng ta vào hàng ngàn và một bản thân tạo ra các tế bào, mô và cơ quan Khi các bit còn lại của ánh sáng mặt trời, bị cuốn vào mớ dây thần kinh dài, đi lang thang trong cảnh quan trôi dạt của các cơ thể từ trái đất của chúng ta như hươu di chuyển qua các thung lũng có rừng.
We sleep, allowing gravity to hold us, allowing Earth- our larger body- to recalibrate our neurons, composting the keen encounters of our waking hours (the tensions and terrors of our individual days), stirring them back, as dreams, into the sleeping substance of our muscles. We give ourselves over to the influence of the breathing earth. Sleep is the shadow of the earth as it seeps into our skin and spreads throughout our limbs, dissolving our individual will into the thousand and one selves that compose it- cells, tissues, and organs taking their prime directives now from gravity and the wind- as residual bits of sunlight, caught in the long tangle of nerves, wander the drifting landscape of our earth-borne bodies like deer moving across the forested valleys.
David Abram, Becoming Animal: An Earthly Cosmology