Động lực cho cách nói ‘fugitive’ này là gì? Nó được thúc đẩy bởi sự sụp đổ của Dasein; vì bị ngã, nó * chạy trốn * khi đối mặt với chính họ. Khi những người khác nói chuyện theo cách ‘tự nhiên’, điều này được thực hiện bởi chính họ. Điều thể hiện bản thân trong ‘I ‘là bản thân, gần như và phần lớn, tôi * không * chính xác. Khi một người được hấp thụ vào sự đa dạng hàng ngày và sự kế thừa nhanh chóng [*sich-jagen] trong đó người ta quan tâm, bản thân của những người tự giả, tôi lo ngại cho thấy một thứ gì đó đơn giản liên tục trống rỗng. Tuy nhiên, một * là * mà người ta quan tâm đến chính mình. Theo cách ontical ‘tự nhiên’ trong đó các cuộc nói chuyện của tôi, nội dung phi thường của dasein mà người ta có trong quan điểm trong “Tôi” bị bỏ qua; Nhưng điều này đưa ra *không có lý do gì cho việc chúng tôi tham gia vào việc nhìn ra nó *, hoặc vì đã buộc phải có vấn đề về bản thân tự nhiên ‘không phù hợp Trong đó các cuộc nói chuyện của tôi, cách giải thích bản thể của chúng tôi về ‘tôi’ không có nghĩa là * giải quyết * vấn đề; Nhưng nó thực sự đã * quy định hướng * cho bất kỳ câu hỏi nào khác. Trong nhóm I I, chúng tôi có trong quan điểm mà một trong những người đang ở trong thế giới ‘. -Within-the-world, có nghĩa là trang bị rằng một người đi trước chính mình. Với ‘i ‘, những gì chúng ta có trong quan điểm là thực thể mà * vấn đề * là bản thể của thực thể. Với ‘I ‘, sự chăm sóc thể hiện chính nó, mặc dù gần như và phần lớn theo cách’ chạy trốn ‘trong đó những người mà tôi nói chuyện khi nó liên quan đến một cái gì đó. Bản thân họ tiếp tục nói rằng tôi đã nói to nhất và thường xuyên nhất bởi vì ở dưới cùng nó * không chính xác * chính nó, và trốn tránh tiềm năng xác thực của nó. Nếu hiến pháp bản thể học của bản thân không được truy nguyên trở lại với một I i i -substance hoặc một ‘chủ đề’, nhưng nếu, ngược lại, cách thức chạy trốn hàng ngày mà chúng ta tiếp tục nói Được hiểu theo nghĩa của tiềm năng * xác thực * của chúng tôi, sau đó, đề xuất rằng bản thân là cơ sở của sự chăm sóc và liên tục hiện tại, là một điều vẫn không tuân theo. Tự lập là được nhận thấy một cách tồn tại chỉ trong tiềm năng xác thực của một người tự cho mình là một người có nghĩa là, trong tính xác thực của Dasein *là sự quan tâm *. Về mặt chăm sóc *hằng số của bản thân *, vì sự kiên trì được cho là của *chủ đề *, được làm rõ. Nhưng hiện tượng của tiềm năng xác thực này-cho sinh con cũng mở rộng tầm mắt của chúng ta Đặc điểm của sự không giảm. Một cách tồn tại, thì*tự tin*không có nghĩa là không có gì khác ngoài sự kiên quyết dự đoán. Cấu trúc bản thể của sự kiên quyết như vậy cho thấy tính hiện sinh của bản thân.
What is the motive for this ‘fugitive’ way of saying “I”? It is motivated by Dasein’s falling; for as falling, it *flees* in the face of itself into the “they.” When the “I” talks in the ‘natural’ manner, this is performed by the they-self. What expresses itself in the ‘I’ is that Self which, proximally and for the most part, I am *not* authentically. When one is absorbed in the everyday multiplicity and the rapid succession [*Sich-jagen] of that with which one is concerned, the Self of the self-forgetful “I am concerned” shows itself as something simple which is constantly selfsame but indefinite and empty. Yet one *is* that with which one concerns oneself. In the ‘natural’ ontical way in which the “I” talks, the phenomenal content of the Dasein which one has in view in the “I” gets overlooked; but this gives *no justification for our joining in this overlooking of it*, or for forcing upon the problematic of the Self an inappropriate ‘categorial’ horizon when we Interpret the “I” ontologically.Of course by thus refusing to follow the everyday way in which the “I” talks, our ontological Interpretation of the ‘I’ has by no means *solved* the problem; but it has indeed *prescribed the direction* for any further inquiries. In the “I,” we have in view that entity which one is in ‘being-in-the-world’.Being-already-in-a-world, however, as Being-alongside-the-ready-to-hand-within-the-world, means equiprimordially that one is ahead of oneself. With the ‘I’, what we have in view is that entity for which the *issue* is the Being of the entity that it is. With the ‘I’, care expresses itself, though proximally and for the most part in the ‘fugitive’ way in which the “I” talks when it concerns itself with something. The they-self keeps on saying “I” most loudly and most frequently because at bottom it *is not authentically* itself, and evades its authentic potentiality-for-Being. If the ontological constitution of the Self is not to be traced back either to an “I”-substance or to a ‘subject’, but if, on the contrary, the everyday fugitive way in which we keep on saying “I” must be understood in terms of our *authentic* potentiality-for-Being, then the proposition that the Self is the basis of care and constantly present-at-hand, is one that still does not follow. Selfhood is to be discerned existentially only in one’s authentic potentiality-for-Being-one’s-Self—that is to say, in the authenticity of Dasein’s Being *as care*. In terms of care the *constancy of the Self*, as the supposed persistence of the *subjectum*, gets clarified. But the phenomenon of this authentic potentiality-for-Being also opens our eyes for the *constancy of the Self*, in the double sense of steadiness and steadfastness, is the *authentic* counter-possibility to the non-Self-constancy which is characteristic of irresolute falling. Existentially, “*Self-constancy*” signifies nothing other than anticipatory resoluteness. The ontological structure of such resoluteness reveals the existentiality of the Self’s Selfhood.”―from_Being and Time_. Translated by John Macquarrie & Edward Robinson, pp. 368-369
Martin Heidegger