Khi tôi ngạc nhiên tại gương, tôi không sợ hãi vì tôi nghĩ mình xấu xí hay xinh đẹp. Đó là bởi vì tôi phát hiện ra tôi có bản chất khác. Sau khi không nhìn thấy bản thân mình trong một thời gian, tôi gần như quên mất mình là con người, tôi quên đi quá khứ của mình và tôi không có sự tự do và nhận thức như một thứ gì đó chỉ còn sống. Tôi cũng ngạc nhiên, đôi mắt mở nhợt nhạt vào gương, rằng có rất nhiều điều trong tôi bên cạnh những gì tôi biết, rất nhiều điều luôn im lặng.
When I surprise myself at the mirror I am not frightened because I think I am ugly or beautiful. It is because I discover I am of a different nature. After not having seen myself for a while I almost forget I am human, I forget my past and I am as free from end and awareness as something merely alive. I am also surprised, eyes open pale at the mirror, that there are so many things in me besides what I know, so many things always silent.
Clarice Lispector, Near to the Wild Heart