Nói cách khác, nếu Dostoyevsky và Tolstoy thể hiện nhiều hơn sự chia sẻ bệnh lý công bằng của họ thì đó là ít hơn các yêu cầu của công việc sáng tạo của họ hơn là những đau khổ cá nhân gây ra bởi các điều kiện không lành mạnh của một xã hội Nga gần sụp đổ. Nếu rất nhiều nhà thơ và nhà viết kịch người Mỹ đã tự sát hoặc cuối cùng nghiện ma túy và rượu thì đó không phải là sự sáng tạo của họ mà là một cảnh nghệ thuật hứa hẹn nhiều, đã cho một vài phần thưởng và bỏ chín trong số mười nghệ sĩ bị bỏ rơi nếu không bị bỏ qua.
In other words, if Dostoyevsky and Tolstoy showed more than their fair share of pathology it was due less to the requirements of their creative work than to the personal sufferings caused by the unhealthy conditions of a Russian society nearing collapse. If so many American poets and playwrights committed suicide or ended up addicted to drugs and alcohol it was not their creativity that did it but an artistic scene that promised much, gave few rewards and left nine out of ten artists neglected if not ignored.
Mihaly Csikszentmihalyi, Creativity: Flow and the Psychology of Discovery and Invention