Rằng tổng số cuộc đời của một người đàn ông không phải là nơi anh ta bị thương mà là những chi tiết đưa anh ta đến đó. Rằng chúng tôi đã phạm sai lầm. Tôi nhắm mắt, phát ốm vì những câu đố, và thật ngạc nhiên, tất cả những gì tôi có thể thấy là bồ công anh-như nếu chúng được vẽ trên những cánh đồng của trí tưởng tượng của tôi, một trăm ngàn mặt trời. Và tôi nhớ một cái gì đó khác khiến chúng ta trở thành con người: Niềm tin, vũ khí duy nhất trong kho vũ khí của chúng ta để chiến đấu với sự nghi ngờ.
That the sum of a man’s life was not where he wound up but in the details that brought him there. That we made mistakes.I closed my eyes, sick of the riddles, and to my surprise all I could see were dandelions-as if they had been painted on the fields of my imagination, a hundred thousand suns. And I remembered something else that makes us human: faith, the only weapon in our arsenal to battle doubt.
Jodi Picoult