Tôi muốn cảm thấy máu chảy vào huyết quản của tôi, ngay cả với chi phí hủy diệt. Tôi muốn lắc đá và ánh sáng ra khỏi hệ thống của tôi. Tôi muốn sự phong phú tối tăm của thiên nhiên, giếng sâu của tử cung, im lặng, hoặc nếu không thì những dòng nước đen của cái chết. Tôi muốn trở thành một đêm mà đôi mắt không thể hiện ra được chiếu sáng, một chiếc tã đêm với các ngôi sao và sao chổi. Để được đêm im lặng một cách đáng sợ, hoàn toàn không thể hiểu được và hùng hồn cùng một lúc. Không bao giờ nói nhiều hơn hoặc lắng nghe hoặc suy nghĩ.
I wanted to feel the blood running back into my veins, even at the cost of annihilation. I wanted to shake the stone and light out of my system. I wanted the dark fecundity of nature, the deep well of the womb, silence, or else the lapping of the black waters of death. I wanted to be that night which the remorseless eye illuminated, a night diapered with stars and trailing comets. To be of night so frighteningly silent, so utterly incomprehensible and eloquent at the same time. Never more to speak or to listen or to think.
Henry Miller, Tropic of Capricorn