Tôi quan tâm đến việc kết nối với độc giả và người lạ thông qua thơ. Tôi muốn tạo ra sự thân mật thực sự với những bài thơ của tôi. Cho dù tôi làm điều đó thông qua việc rút ra từ cuộc sống cá nhân của tôi hay sử dụng cuộc sống tưởng tượng của tôi hay nói lịch sử, cho dù lịch sử đó là lịch sử cá nhân hay lịch sử tập thể của chúng tôi, điều quan trọng là một trải nghiệm được tạo ra. Một kinh nghiệm hy vọng sẽ quan trọng với mọi người và cảm thấy thật. Tôi muốn những bài thơ của tôi di chuyển mọi người và khiến họ muốn sống cuộc sống của họ, tuy nhiên những cuộc sống đó phức tạp và không thể. Tôi nghĩ rằng một bài thơ có thể nói về cuộc sống mà bạn hiện đang sống nhưng cũng với cuộc sống bạn đã sống trước đây, những người đến và cả những người bạn chưa tưởng tượng. Những gì khác có thể làm điều đó? Không phải tình dục hay tiền bạc hay người khác.
I’m interested in connecting with readers and strangers through poetry. I want to create real intimacy with my poems. Whether I do that through pulling from my personal life or using my fantasy life—or say history, whether that history is personal history or our collective histories—what’s important is that an experience is created. An experience that will hopefully matter to people and feel real. I want my poems to move people and make them want to live their lives, however complicated and impossible those lives may be. I think a poem can speak to the life you currently live but also to the lives you’ve lived before, the ones to come and also those you’ve yet to imagine. What else can do that? Not sex or money or other people.
Alex Dimitrov