Tôi sợ giảm. Sau khi độc lập trọn đời- vâng, sự độc lập ích kỷ- tôi rất sợ bị giảm xuống thời thơ ấu một lần nữa, bất lực, đến những vùng biển bối rối mà từ đó các khoảng thời gian sáng suốt độc ác chọc lên như những bãi đá. Tôi không muốn ngồi trên ghế và được cho ăn, tôi muốn được bàn giao cho các chuyên gia y tế.
I am afraid of reduction. After a lifetime’s independence- yes, selfish independence- I am terrified of being reduced to childhood once more, to helplessness, to seas of confusion from which the cruel lucid intervals poke up like rock shoals. I don’t want to sit in my chair and be fed, much less do I want to be handed over to medical professionals.
Rosie Thomas, Iris & Ruby