Vấn đề hòa giải sự đau khổ của con người với sự tồn tại của một Thiên Chúa yêu chỉ không hòa tan miễn là chúng ta gắn một ý nghĩa tầm thường vào từ ‘tình yêu’, và nhìn vào mọi thứ như một người đàn ông là trung tâm của họ. Con người không phải là trung tâm. Thiên Chúa không tồn tại vì lợi ích của con người. Con người không tồn tại vì lợi ích của chính mình. ‘Ngươi đã tạo ra tất cả mọi thứ, và vì họ niềm vui, họ đang và được tạo ra.’ Khải huyền 4:11 Chúng tôi không phải là chủ yếu là chúng tôi có thể yêu Chúa mặc dù chúng tôi cũng được tạo ra cho điều đó nhưng Chúa có thể yêu chúng tôi, rằng chúng tôi có thể trở thành những đối tượng trong đó tình yêu thiêng liêng có thể nghỉ ngơi ‘rất hài lòng’. Hỏi rằng tình yêu của Chúa nên hài lòng với chúng ta vì chúng ta là yêu cầu Chúa nên không còn là Chúa: … những gì chúng ta sẽ ở đây và bây giờ gọi ‘hạnh phúc’ của chúng ta không phải là kết thúc mà Chúa chủ yếu có trong quan điểm: nhưng khi nào Chúng ta như anh ta có thể yêu mà không trở ngại, trên thực tế, chúng ta sẽ hạnh phúc.
The problem of reconciling human suffering with the existence of a God who loves is only insoluble so long as we attach a trivial meaning to the word ‘love’, and look on things as a man were the centre of them. Man is not the centre. God does not exist for the sake of man. Man does not exist for his own sake. ‘Thou hast created all things, and for they pleasure they are and were created.’ Rev. 4:11 We were made not primarily that we may love God though we were made for that too but that God may love us, that we may become objects in which the Divine love may rest ‘well pleased.’ To ask that God’s love should be content with us as we are is to ask that God should cease to be God: …What we would here and now call our ‘happiness’ is not the end God chiefly has in view: but when we are such as He can love without impediment, we shall, in fact, be happy.
C.S. Lewis, The Problem of Pain