Vì vậy, Ronnie – Garret lên tiếng, bạn có phải là người địa phương không? – Có, vì lý do tốt hay xấu. – Ronnie nói. – Aw, đến bây giờ, phải có một số yếu tố chuộc lỗi, phải không, Tyler? – Chính xác! – Tyler đồng ý. – Chà, tôi sống với gia đình, tất cả họ đều yêu tôi, nhưng bên ngoài nó tôi có sự hỗ trợ gần như không. Hầu hết mọi người chỉ là … khủng khiếp. – Ronnie nói. – Tránh quá chỉ trích xã hội loài người. Tôi có thể gặp nguy hiểm khi nói một lời sáo rỗng, nhưng bất kể thực tế là xã hội của chúng ta có thể được ví như một căn bệnh, luôn có những ngoại lệ đáng chú ý tồn tại. – Tyler nói.
So, Ronnie – Garret spoke up, are you a local? – Yes, for good or bad reasons. – said Ronnie. – Aw, come on now, there has to be some sort of redeeming factor, right, Tyler? – Exactly! – Tyler agreed. – Well, I live with my family, they all love me, but outside of it I have close to zero support. Most people are just… awful. – said Ronnie. – Avoid being too critical of human society. I may run the risk of saying a cliché, but regardless of the fact that our society can be likened to a disease, there are always notable exceptions that exist. – said Tyler.
Momchil Yoskov, The Immortal Trinity: Inheritance