Họ nghĩ lại về những câu chuyện mà người lính đã kể. Họ nhớ Hazel, con lừa Bethlehem nhẹ nhàng, người đã sử dụng sức mạnh cuối cùng của cô ấy giúp những người cần cô ấy. Họ nhớ con lừa đứng trên núi và chấp nhận đau khổ để những người khác không biết đau. Họ nhớ con lừa với hàng trăm cái tên, người bạn chắc chắn của Jack, người đã chứng minh rằng người khiêm tốn nhất có thể có trái tim can đảm nhất. Họ nhìn chằm chằm vào người lính, người nói, ‘Tôi sợ rằng John sẽ xin lỗi anh ấy đã đưa con lừa bạc cho tôi. Con lừa bạc thuộc về người đáng tin cậy và dũng cảm.
They thought back on the tales that the soldier had told. They remembered Hazel, the gentle Bethlehem donkey, who used the last of her strength helping those who needed her. They remembered the donkey who stood on the mountain and accepted suffering so that others would not know pain. They remembered the donkey with a hundred names, the sturdy friend of Jack who proved that the most humble being can have the most courageous heart. They gazed at the soldier, who said, ‘I fear that John will be sorry he gave the silver donkey to me. The silver donkey belongs to the trustworthy and the brave.
Sonya Hartnett, The Silver Donkey