Sóng tay, do dự ở các góc phố, một người nào đó thả một điếu thuốc vào máng xối tất cả là những câu chuyện. Nhưng đó là câu chuyện có thật? Cái đó tôi không biết. Do đó, tôi giữ các cụm từ của mình được treo như quần áo trong tủ, chờ đợi ai đó mặc chúng. Do đó, chờ đợi, do đó suy đoán, ghi chú này và sau đó là một · khác tôi không bám vào cuộc sống. Tôi sẽ được chải như một con ong từ một bông hoa hướng dương. Triết lý của tôi, luôn luôn tích lũy, tốt đẹp từng khoảnh khắc, chạy như Quicksilver một tá cách cùng một lúc.
Waves of hands, hesitations at street corners, someone dropping a cigarette into the gutter-all are stories. But which is the true story? That I do not know. Hence I keep my phrases hung like clothes in a cupboard, waiting for some one to wear them. Thus waiting, thus speculating, making this note and then an· other I do not cling to life. I shall be brushed like a bee from a sunflower. My philosophy, always accumulating, welling up moment by moment, runs like quicksilver a dozen ways at once.
Virginia Woolf, The Waves