Tôi trở lại thành phố yêu quý của tôi. Cảnh hoang vắng lấp đầy đôi mắt của tôi bằng nước mắt. Ở mỗi bước, sự đau khổ và kích động của tôi tăng lên. Tôi không thể nhận ra những ngôi nhà hoặc địa danh mà tôi đã từng biết rõ. Trong số các cư dân cũ, không có dấu vết. Ở mọi nơi có một sự trống rỗng khủng khiếp. Tất cả cùng một lúc tôi thấy mình trong quý nơi tôi từng cư trú. Tôi nhớ lại cuộc sống mà tôi đã từng sống: gặp gỡ bạn bè vào buổi tối, đọc thơ, làm tình, trải qua những đêm mất ngủ cho những người phụ nữ xinh đẹp và viết những câu thơ trên những mái tóc dài của họ khiến tôi bị giam cầm. Đó là cuộc sống! Có gì còn lại của nó? Không.
I am back in my beloved city. The scene of desolation fills my eyes with tears. At every step my distress and agitation increases. I cannot recognize houses or landmarks I once knew well. Of the former inhabitants, there is no trace. Everywhere there is a terrible emptiness. All at once I find myself in the quarter where I once resided. I recall the life I used to live: meeting friends in the evening, reciting poetry, making love, spending sleepless nights pining for beautiful women and writing verses on their long tresses which held me captive. That was life! What is there left of it? Nothing.
Khushwant Singh, Delhi