Touch của Wesley đọng lại trên da tôi. Âm nhạc của anh ấy vang vọng trong đầu tôi. Tôi tự nhắc nhở mình khi tôi chà làn da của mình rằng cả hai chúng ta đều là những kẻ nói dối vừa là nghệ sĩ. Rằng chúng ta sẽ luôn có những bí mật, một số ràng buộc chúng ta và một số cắt giữa chúng ta, cắt chúng ta thành từng mảnh.
Wesley’s touch lingers on my skin. His music echoes through my head. I remind myself as I scrub my skin that we are both liars and con artists. That we will always have secrets, some that bind us and some that cut between us, slicing us into pieces.
Victoria Schwab, The Unbound