Năm lên chín tuổi, gia đình tôi sống ở một thị trấn nhỏ thuộc bang Bắc Carolina. Một hôm, tôi thấy mẫu quảng cáo cần người bán thiệp trên bìa sau của một tạp chí thiếu nhi. Tôi nghĩ thầm: Mình có thể làm việc này. Tôi nài nĩ mẹ để xin đăng ký nhận công việc đó.
Hai tuần sau, khi gói hàng được gỏi đến, tôi xé toạc tờ giấy bọc màu nâu ra, chụp lấy mớ thiệp và phóng ra khỏi nhà. Ba tiếng đồng hồ sau, tôi trở về nhà với một túi đầy tiền. Tất cả thiệp đã bán hết. Tôi reo lên:
– Mẹ ơi! Mọi người đều mua ngay những tấm thiệp của con!
Vậy là một nhân viên bán hàng vừa ra đời.
Năm mười hai tuổi, ba tôi dẫn tôi đến dự buổi nói chuyện của ông Zig Ziglar. Tôi còn nhớ mình ngồi trong một thính phòng mờ tối, lắng nghe ông ấy đang khích lệ tinh thần của mọi người lên cao.
Tôi rồi nơi đó với một cảm giác rằng mình có thể làm được bất cứ điều gì. Khi ngồi vào trong xe, tôi quay qua ba tôi và nói: – Ba, con muốn làm cho mọi người cảm thấy giống hệt như vậy.
Ba tôi hỏi tôi nói vậy nghĩa là sao. Tôi giải thích:
– Con muốn trở thành một diễn giả khích lệ như ông Ziglar.
Một ước mơ vừa ra đời.
Gần đây, tôi bắt đầu theo đuổi ước mơ khích lệ những người khác.
Sau bốn năm làm việc tại một công ty, bắt đầu từ một nhân viên tập sự cho đến khi trở thành trưởng phòng kinh doanh, tôi rồi khỏi công ty khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp. Nhiều người ngạc nhiên vì tôi dám bỏ việc sau khi thu nhập tăng cao tới sáu chữ số. Và họ hỏi tại sao tôi lại đánh liều tất cả chỉ vì một ước mơ.
Tôi quyết định mở công ty riêng và rồi bỏ địa vị vững chắc đó sau khi tham dự một cuộc họp kinh doanh. Ớ đó, vị phó chủ tịch của công ty có một bài phát biểu dẫn đến việc thay đổi cuộc đời tôi. Ông ấy hỏi chúng tôi:
– Nếu một vị thần ban cho các bạn ba điều ước, đó sẽ là ba điều ước gì?
Sau khi dành thời gian cho chúng tôi ghi ra giấy ba điều ước, ông ấy hỏi:
– Tại sao các bạn cần đến một vị thần?
Lúc đó, tôi sẽ không bao giờ quên sức mạnh mà tôi đang cảm nhận được.
Tôi biết rằng mọi thứ tôi đã đạt được – bằng cấp, thành đạt trong lĩnh vực kinh doanh, công việc tập huấn và lãnh đạo công ty – đã chuẩn bị cho tôi giây phút này. Tôi luôn sẵn sàng và không cần đến sự giúp đỡ của một vị thần nào để trở thành một diễn giả khích lệ. Khi tôi trình bày dự định với người sếp mà tôi vô cùng kính trọng, ông ấy nói:
–Cô cứ thực hiện ước mơ có phần liều lĩnh đó. Tôi tin cô sẽ thành công.
Vừa quyết định xong, tôi bị thử thách ngay. Một tuần sau khi tôi gỏi thông báo xin nghỉ việc, chồng tôi bị tinh giảm biên chế. Trước đó, chúng tôi vừa mua một ngôi nhà lớn và cần có thu nhập của hai vợ chồng thì mới có thể thanh toán tiền trả góp hằng tháng. Vậy mà giờ đây chúng tôi mất hết thu nhập rồi. Tôi muốn quay trở lại công ty cũ, vì biết họ rất muốn giữ tôi ở lại làm việc. Nhưng nếu trở lại, tôi sẽ không bao giờ bỏ việc được nữa. Tôi khắng định tôi vẫn muốn tiếp tục thực hiện ước mơ của mình, hơn là sau này phải nói hối tiếc.
Một diễn giả khích lệ ra đời.
Khi tôi kiên định với ước mơ của mình, dù trải qua những lúc gian khó, điều kỳ diệu bắt đầu xảy ra. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, chồng tôi tìm được việc làm tốt hơn trước, chúng tôi không thiếu nợ tiền nhà tháng nào, và tôi được nhiều khách hàng mới đưa ra lời mời đến nói chuyện. Tôi đã khám phá ra sức mạnh tuyệt vời của ước mơ.
Tôi yêu công việc cũ của tôi, yêu bạn bè đồng nghiệp và yêu cả công ty mà tôi đã rồi bỏ, nhưng đã đến lúc tôi tiếp tục thực hiện ước mơ.
Đe ăn mừng thành công, tôi nhờ một nữ họa sĩ địa phưang trang trí văn phòng mới của tôi giống hệt một khu vườn. Bên trên một bức tường, cô ấy viết hàng chữ:
“THẾ GIỚI LUÔN LUÔN RỘNG MỞ ĐỐI VỚI NGUỜI CÓ ưỚC MƠ.”