… khi cô ấy gọi đến tâm trí tất cả những điều đau khổ và nghiền nát người đã đến với những người theo chủ âm nhạc cũ của dì tôi Mlle. Vinteuil bây giờ phải cảm thấy, nhuốm màu hối hận khi hầu như đã giết cha mình.
… when she called to mind all this utter and crushing misery that had come upon my aunts’ old music-master, she was moved to very real grief, and shuddered to think of that other grief, so different in its bitterness, which Mlle. Vinteuil must now be feeling, tinged with remorse at having virtually killed her father.
Marcel Proust, Swann’s Way