Nhiều năm đã trôi qua kể từ đêm đó. Bức tường của cầu thang lên mà tôi đã nhìn ánh sáng của cây nến của anh ấy dần dần leo lên từ lâu. Và trong bản thân tôi cũng vậy, nhiều điều đã chết mà tôi tưởng tượng sẽ tồn tại mãi mãi, và những điều mới đã phát sinh, sinh ra những nỗi buồn mới và niềm vui mới mà trong những ngày tôi không thể thấy trước, giống như bây giờ người già khó có thể hiểu biết.
Many years have passed since that night. The wall of the staircase up which I had watched the light of his candle gradually climb was long ago demolished. And in myself, too, many things have perished which I imagined would last for ever, and new ones have arisen, giving birth to new sorrows and new joys which in those days I could not have foreseen, just as now the old are hard to understand.
Marcel Proust, Swann’s Way