Tình yêu thương của người mẹ dành cho con luôn âm thầm, lặng lẽ như mạch nước ngầm trong lành đi theo suốt cuộc đời con – Khuyết danh
Đặt bước chân đầu tiên vào ngưỡng cửa của cuộc sống, người mẹ trẻ hỏi người chỉ đường: – Lối đi này chắc là dài lắm phải không?
Ông ta trả lời: – Đúng vậy, nó sẽ rất dài và sẽ vất vả lắm đấy, nhưng lúc kết thúc chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn lúc khởi đầu.
Người mẹ trẻ rất đỗi vui mừng. Thời điểm này đang là những ngày tháng hạnh phúc nhất của cô, vậy mà cuộc sống còn hứa hẹn với cô những điều tốt đẹp hơn nữa ở phía cuối chặng đường. Cô bế đứa con bé bỏng của mình trên tay, nâng niu, âu yếm nó suốt cả ngày mà không hề cảm thấy mệt. Cô vắt trn lòng mình thành những dòng sữa trắng thơm cho đứa bé được no lòng, vậy mà điều đó lại khiến cô ngất ngây vì vui sướng. Đứa bé này chính là tình yêu của cô, là báu vật mà cô quý nhất ữên đời. Chỉ cần nhìn nó thiu thiu ngủ trong vòng tay mình, hay nghe tiếng cười nắc nẻ ngây thơ của nó, là cô như được tiếp thêm sức mạnh. Bao nhiêu chông gai trên đường đối với cô cũng chẳng đáng gì.
Rồi ngày nắng đẹp cũng trôi qua nhanh chóng. Khi màn đêm buông xuống, một cơn giông tố bỗng ập đến. Con đường trở nên tối tăm khiến đứa bé khóc oà lên vì sợ hãi. Người mẹ trẻ cố ôm chặt con vào lòng, lấy tấm áo choàng của mình che chắn cho nó. Cảm nhận được sự ấm áp, an toàn trong lòng mẹ, nó không khóc nữa, mà bập bẹ những tiếng nói đầu tiên:
– Mẹ ơi!
Người mẹ bật khóc trong niềm sung sướng. Chị thầm nghĩ: “Thời khắc này còn quý hơn cả lúc an bình thảnh thơi nữa! Tôi đã dạy được cho con lòng dũng cảm”.
Đến sáng hôm sau, con đường bằng phẳng trước mặt không còn nữa, thay vào đó là một quả đồi sừng sững chắn ngang lối đi. Đứa trẻ nắm lấy cánh tay mẹ và cố sức leo lên, nhưng chẳng mấy chốc đã cảm thấy mỏi nhừ. Người mẹ động viên con mình: – Hãy kiên nhẫn lên con, một chút nữa thôi chúng ta sẽ vượt qua ngọn đồi này mà!
Lời nói nhẹ nhàng của cô khiến thằng bé như được truyền thêm sức mạnh, tiếp tục nỗ lực leo lên. Và rồi, đỉnh đồi với ngàn hoa thơm cỏ lạ, với phong cảnh nên thơ… đã hiện ra trước mắt. Đứa trẻ vui mừng reo vang:
– Mẹ ạ, con không thể làm việc gì mà không có Mẹ.
Đêm đó, họnghỉ chân trên đỉnh đồi. Người mẹ ngắm nhìn các vì sao lấp lánh trong đêm, thì thầm: “Ngày hôm nay quả thật tốt đẹp hơn ngày hôm qua. Con tôi đã học được cách kiên cường chịu đựng khi đổi mặt với những khắc nghiệt cửa cuộc sống.
Ngày kế tiếp, có những đám mây kỳ lạ phủ kín cả trái đất. Đó chính là bóng đen của chiến tranh, của sự ganh ghét đố kỵ và của những tai ha khó lường. Đứa trẻ can đảm tự mò mẫm tìm cho mình lối đi, nhưng giữa bóng tối và ánh sáng chập choạng, đứa bé vấp ngã. Vội vàng đỡ con lên, người mẹ dịu dàng: – Con hãy đứng lên, ngẩng cao đầu và vững bước tiến về phía trước.
Con hãy tin vào bản thân mình, vì mọi câu trả lời và mọi lối đi của cuộc sống này đều nằm ở đó, con ạ!
Niềm tin và lời động viên ấy của người mẹ đã dẫn đường đưa con của bà vượt qua đêm đen của cuộc sống. Đêm đó, người mẹ quỳ xuống và cầu nguyện: “Đây là ngày tốt đẹp nhất trong những ngày qua, con tôi đã tìm được điềm tựa cho mĩnh – đó chính là niềm tin vào bản thân”.
Ngày lại ngày trôi qua, người mẹ năm xưa giờ đã già nua và cảm thấy kiệt sức. Con của bà – đứa con bé bỏng ngày nào bà còn ẵm bồng trên tay – giờ đã trở thành một chàng trai cao lớn. Anh đã hoàn toàn có thể tự bước đi bằng cả lòng tin và dũng khí của mình. Những lúc phải băng qua những đoạn đường chông gai, anh lại dìu mẹ bằng đôi tay mạnh mẽ của mình. Khi đến những con suối hay những quãng đường trơn, anh cũng không ngại ngần cõng bà trên lưng. Cuối cùng, hai mẹ con họ đến một quả đồi, và phía bên kia ngọn đồi là một con đường sáng chói với những cánh cổng bằng vàng đang rộng mở.
Người mẹ nói:
– Mẹ đã đi hết cuộc hành trình của mình rồi. Bây giờ mẹ đã hiểu lúc kết thúc tốt đẹp hơn lúc bắt đầu như thế nào. Mẹ hoàn toàn mãn nguyện, vì giờ đây, con đã có thể tự đi tiếp chặng đường còn lại của con và mang theo con cái của mình trên lưng nữa.
Người con hôn lên đôi mắt đã mờ đục của mẹ, miệng mỉm cười mà mắt rưng rưng: – Mẹ ạ, dẫu nay con đã lớn khôn, nhưng con biết mình vẫn rất cần mẹ dẫn đường soi lối. Mẹ vẫn sẽ luôn đi cùng con, thậm chí khi Mẹ đã đi qua cánh cổng bằng vàng kia.
Người con trai đứng đó, dõi theo từng bước chân của mẹ cho đến khi bóng bà khuất sau cánh cổng. Sự chia lìa khiến trái tim anh đau đớn.
Anh nhủ thầm: “Dẫu con không thể nhìn thấy Mẹ nữa, nhưng Mẹ vẫn mãi ở trong tim con. Mẹ đã, đang và sẽ mãi là nguồn động viên cửa con trong suốt cuộc đời này”.