Trái tim và tâm hồn nhận ra được những điều mà đôi mắt đôi khi không thể nhìn thấy. – AI Gazal
Ông cụ Donovan là một người bẳn tính và không ưa trẻ con. Ông thường la rầy mỗi khi chúng tôi đến gần khu vườn nhà ông. Nông trại nhỏ của ông nằm giáp với khu chúng tôi ở – nơi mà tôi và đứa em gái đã sống những ngày thơ ấu êm đềm của mình. Miếng đất nhà ông dài, hẹp và hơi kỳ quặc. Cơ ngơi ấy chứa hai báu vật. Một là vườn cây ăn trái sum suê, đầy những quả chín mọng. Đó chính là điều lôi cuốn đám trẻ con đến mảnh đất của ông và tự biến mình thành những kẻ trộm.
Một ngày mùa hè, hai chị em tôi đang chơi ở cánh đồng gần đó. Đến lúc phải trở về nhà, bất giác chúng tôi thấy mình trở nên bạo dạn. Có một con đường tắt cắt ngang qua nông trại của cụ Donovan để về nhà chúng tôi.
Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi quyết định đi bằng con đường ấy.
Chúng tôi cắm đầu cắm cổ chạy, khi sắp băng qua nông trại, bỗng chúng tôi nghe một giọng trầm, rắn rỏi gọi giật lại:
– Này, mấy đứa nhỏ kia!
Cả hai chị em tôi chẳng còn hồn vía nào nữa, bốn chân tự động đứng sựng như bị ai đó điểm huyệt! Trước mặt chúng tôi là cụ Donovan.
Đầu gối chúng tôi bắt đầu run lẩy bẩy. Cả hai hình dung mình như sắp sửa bị những viên đạn bắn xuyên qua người.
– Lại đây nào!
– Ông cụ nói với chúng tôi như thể ra lệnh trong lúc đưa tay với nhánh táo trên đầu mình, vẫn chưa hết run rẩy, chúng tôi bước đến chỗ ông. Ông chìa mấy trái táo chín đỏ mọng về phía chúng tôi và nói:
– Mang những quả này về đi!
Lần này thì rõ ràng là ra lệnh. Chúng tôi riu ríu nhận những quả táo, lòng hết sức kinh ngạc.
Từ hôm đó, chúng tôi thường qua nông trại ông chơi và liên tục được ăn những trái cây ngon ngọt. Chúng tôi còn có thể trò chuyện với ông hàng giờ về đủ thứ chuyện trên đời. Và như một phép lạ, chúng tôi đã phát hiện ra báu vật thứ hai mà cụ Donovan giấu kín bấy lâu: một trái tim nhân hậu, đáng yêu khuất sau vẻ ngoài cộc cằn của cụ.
Rồi chúng tôi nghe tin cụ bị ốm. Thanh quản của cụ phải cắt bỏ. Cụ chỉ có thể phát ra những tiếng thì thào. Tuy không nghe được nhưng qua đôi mắt cụ, chúng tôi có thể hiểu được những gì cụ muốn nói.
Mùa đông đến, cái tin cụ Donovan qua đời đã làm hai chị em tôi hết sức đau buồn. Tuy nhiên, những kỷ niệm đẹp về cụ đã phần nào an ủi chúng tôi.
Trong suốt những tháng mùa hè qua lại với cụ Donovan, chị em tôi đã học được một điều rằng đừng bao giờ phán xét một người nào cho đến khi bạn hiểu rõ tấm lòng của họ. Biết đâu bạn có thể tìm thấy một báu vật tiềm ẩn nữa đấy!