Nghệ thuật sống thể hiện ở chỗ ta biết điều gì mình đƣợc phép tự nguyện làm và điều gì buộc phải tuân theo. – Sydney J.
Harris Đó là vào một ngày tháng 12 năm 1972 – ngày tôi buộc phải quyết định chọn lựa mình là ai. Cả đêm hôm ấy tôi nằm tràn trọc suy ngẫm về quá khứ và cố gắng định hƣớng tƣơng lai cho mình. Khi ấy tôi đang đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên bóng đá tại trƣờng đại học bang Pennsylvania – công việc gán bó với tôi gần 7 năm trời và tôi đã nghĩ là mình có thể hài lòng.
Tuy nhiên, tất cả suy nghĩ của tôi gần nhƣ đảo lộn khi tôi nhận đƣợc cuộc điện thoại bất ngờ – một lời đề nghị đem lại cho tôi sự giàu có đến kinh ngạc nếu tồi chấp nhận rời bỏ trƣờng đại học mà tôi yêu mến và gắn bó. Ngƣời gọi điện cho tôi là Bill Sullivan – cựu chủ tịch và là ngƣời sở hữu của New England Patriots110’. “Tôi muốn gặp ông để mời ông huấn luyện cho đội bóng của tôi. ” – ông ta nói.
Tôi bảo Sullivan rằng tôi đã có những lời đề nghị hấp dấn khác và không hứng thú với lời mời của ông. Nhƣng khoản tiền khổng lồ mà ông ta đƣa ra – 1, 3 triệu đô la cộng thêm tiền chuyển nhƣợng và 100.000 đô la tiền thƣởng khi ký hợp đồng – khiến tôi bối rối.
Việc huấn luyện đội bóng ở trƣờng đại học chỉ mang lại cho tôi tổng số tiền lƣơng khiêm tốn là 35.000 đô la mỗi năm. Khoản tiền đó cũng đủ để tôi trang trải cuộc sống yên ấm cho gia đình; nhƣng con số của Sullivan vẫn không ngừng nhảy múa trong đầu tôi. Cuối cùng, tôi nói với vợ rằng: “Anh càn phải làm công việc này”. Sue dịu dàng đáp: “Joe, dù anh có làm gì, em vẫn ủng hộ anh Ngay sau đó, tôi gọi cho Sullivan và nói với ông rằng tôi chấp nhận lời đề nghị. Tối hôm ấy, trƣớc giờ đi ngủ, tôi đã nói với Sue: “Ôi em yêu, ngƣời ngủ cùng em đêm nay là một triệu phú đấy nhé”.
Hai giờ sáng, tôi thấy Sue đang ngồi trên chiếc ghế đu dỗ dành đứa con nhỏ. Có lẽ cô ấy nghĩ tôi đã ngủ. Chƣa bao giờ Sue nói vái tôi rằng cô ấy không muốn chuyển tới Boston, thế mà giờ đây gƣơng mặt cô ấy đẫm lệ.
Tôi nằm đó, nghĩ vẩn vơ về cuộc sống mà mình đang định rồi bỏ. Tôi nhớ lại ngôi trƣờng nơi tôi và Sue gặp nhau lần đầu và sau này trở thành ngôi nhà chung của năm đứa con của chúng tôi. Tôi nhớ lại những sinh viên, nhớ con sƣ tử bằng đá granit Nittany – biểu tƣợng cho sự may mắn của chúng tôi – và nhớ những học trò ngốc nghếch dẻ xúc động của tôi trong đội bóng.
Điều gì đã khiến tôi đồng ý nhận lời Sullivan? Vâng, Boston đúng là một thành phố lớn. Nhiều thử thách mới đang đợi tôi. Nhƣng trên tất cả là… tiền bạc. Bỗng dƣng tôi hiểu ra sự khác biệt giữa việc cần phải làm và việc tôi muốn làm.
Sáng hôm sau, tôi bảo với Sue rằng: “Ngƣời ngủ cùng em tối qua là một triệu phú, nhƣng ngƣời em nhìn thấy khi thức dậy hôm nay vẫn là anh thôi. Anh sẽ không đi đâu nữa!”. Sau này, Sue mới kể cho tôi rằng suy nghĩ đầu tiên đến với cô ấy lúc đó là: “Ôi, cảm tạ Chúa!”.
Cũng nhờ khoảnh khắc suy nghĩ thông suốt mọi việc trong đêm hôm đó, tôi mới thấm thìa rằng đội bóng ở trƣờng đại học có vai trò quan trọng trong lòng tôi thế nào – những điều mà bóng đá chuyên nghiệp không bao giờ có đƣợc. Dù tôi yêu những trận tháng cũng nhƣ bất kỳ huấn luyện viên nào khác, nhƣng tôi biết có những điều còn quan trọng hơn cả danh tiếng và tiền bạc. Tôi muốn tận mắt chứng kiến sự trƣởng thành của các cầu thủ ở đây – xem các em tự thắt chặt kỷ luật cá nhân thế nào, tiến bộ về học vấn ra sao và quan trọng nhất là sự trƣởng thành trong chính con ngƣời những thanh niên này. Đó là phần thƣởng lớn lao và những giá trị mà tôi sẽ không bao giờ nhận đƣợc trong bóng đá chuyên nghiệp.