Người dời núi luôn bắt đầu bằng việc dời đi từng viên đá nhỏ. -Tục ngữ Trung Quốc
Đó là một ngày mưa gió Âm đạm, do vậy mà việc lái xe trên một đoạn đường núi quanh co để tới nhà Carolyn khiến tôi chẳng cảm thấy thích thú chút nào. Nhưng con gái tôi cứ nàng nặc rằng tôi sẽ không phải hối tiếc vì sẽ được chứng kiến một điều bất ngờ trên đỉnh núi.
Tôi miễn cưỡng đi. Trên chặng đường dài hai tiếng đồng hồ, sương mù giăng tỏa như tấm mạng che mặt. Khi tôi nhận ra lớp sương dày đặc ở đỉnh núi cũng là lúc tôi đã đi quá xa, không thể trở lại được nữa. “Chằng điều gì xứng đáng với chuyến đi vất vả này”, tôi đã nghĩ thế khi lái xe nhích từng mét dọc con đường cao tốc nguy hiểm. – Mẹ sẽ ở lại ăn trưa nhưng mẹ sẽ về nhà ngay khi hết sương mù! – Tôi tuyên bố khi vừa tái nơi. – Nhưng con muốn mẹ chở con tới ga ra để lấy xe của con về. ít ra thì chúng ta sẽ làm điều đó đúng không mẹ? – Carolyn nói. – Thế nó cách đây bao xa? – Khoảng ba phút thôi. Con sẽ lái xe, vì con quen đường mà.
Sau mười phút ì ạch trên đoạn đường núi, tôi nhìn con bé một cách lo lắng: – Mẹ tưởng là con nói chỉ đi mất ba phút thôi. – Con đi đường vòng mà mẹ. – Nó cười.
Sau khi rẽ xuống một con đường hẹp, chúng tôi dừng xe và bước ra ngoài. Chúng tôi đi bộ dọc theo con đường rợp bóng thông già. Và rồi tôi không khỏi ngỡ ngàng trước một màu xanh ngút ngàn trải trước tầm mắt. Sự bình yên và tĩnh lặng của vùng đất cuốn trọn tâm trí tôi.
Rồi chúng tôi rê vào một góc đường, tôi dừng lại há hốc miệng vì kinh ngạc. Từ đỉnh núi xuống khoảng vài mẫu Anh men theo các khe núi và thung lủng là cả một rừng hoa thủy tiên vàng rực rỡ. Kế đó là một rừng hoa muôn màu muôn vẻ – từ màu mở gà cho tới màu vàng chanh và màu hồng da cam sặc sỡ… Tất cả trải dài trước mắt chúng tôi như một thảm hoa khổng lồ. Khung cảnh ánh lên màu vàng rực rỡ tựa như ông mặt trời đã vô tình nghiêng tay làm đổ tràn những giọt vàng tinh túy nhất xuống trần gian.
Ở trung tâm của khu vực, một thác nước đổ xuống giữa đám lan dạ hương xanh tía. Lẩn khuất quanh đó là những bông tulip màu san hô.
Và như để tô điểm cho rừng hoa khoe sác, chim sơn ca phía Tây cũng ùa tới góp vui. Chúng ríu rít nhảy nhót trên những cây thủy tiên hoa vàng, khoe lớp lông vũ rực rở và đôi cánh màu ngọc bích như đá quý rung rinh.
Những câu hỏi lần lượt hiện ra, chảy tràn qua tâm trí tôi: Ai tạo nên vẻ đẹp này nhỉ Tại sao? Bằng cách nào ?
Khi bước vào cản nhà nằm ở giữa khung cảnh thiên nhiên đẹp mê hồn ấy, chúng tôi nhìn thấy một tấm bảng: “Câu trả lời cho những câu hỏi mà các bạn đang thắc mắc”.
Câu trả lời đầu tiên: “Một người phụ nữ – hai tay, hai chăn, và một bộ não nhỏ bé”.
Câu trả lời thứ hai: “Vào một lúc”.
Câu trả lời thứ ba: “Bắt đầu vào năm 1958”.
Lái xe về nhà rồi, tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng, không sao diễn tả thành lời trước những điều tận mắt chứng kiến. Cuối cùng tôi nói: “Cô ấy đã thay đổi cả thế giới, từng chút từng chút một. Cống việc này cô ấy bất đầu gần 40 năm về trước, có lẽ khởi đầu chỉ là một ý tưởng nhỏ bé, nhưng cô ấy đã kiên trì biến nó thành sự thật”.
Nỗi bản khoăn cứ day dứt trong lòng tôi.
“Hãy nghi xem, nếu trước kia mẹ kiên trì theo đuôi những điều mà mẹ muốn, dù chi một chút mỗi ngày, thì mẹ sẽ đạt được điều gì?” – Tôi nói với con gái.
Carolyn nhìn tôi, mỉm cười. “Hãy bắt đầu vào ngày mai nhưng tốt hơn là nên bắt đầu từ ngay ngày hôm nay, mẹ ạ!”.