Tôi tin rằng, mỗi ngày một lần, những người trong gia đình nên ăn uống với nhau và tìm cách phung phí thời gian với nhau. Bởi thật ra, điều đó chẳng hề gọi là phí thời gian đâu. -Sophia Loren
Ba tôi đứng giữa phòng, ánh mắt sáng ngời sau cặp kính. Ông nói: – Ba mẹ sẽ tới ăn trưa tại một nhà hàng bán thức ăn người Hoa. Thức ăn tuyệt lắm. Món súp ngon chưa từng thấy.
Ba chụm các ngón tay, đưa tới miệng, và hôn chúng cái “tróc”. Ông ca ngợi món bánh mì cuộn trứng, món gà nướng chanh, món tôm bọc hạt điều. Tôi giả vờ thích thú, nói:
– Con biết chỗ đó rồi. Thức ăn chỗ đó ngon lắm.
– Ngày mai con muốn đi với ba mẹ không? Họ có thực đơn cho bữa ăn trưa văn phòng đấy.
– Vâng. Tuyệt lắm. Ngày mai nhé.
Vào buổi tối, tôi thấy ba mẹ tôi ngồi trước màn hình TV, xem buổi phát lại của đài truyền hình Dallas. Mẹ tôi lên tiếng:
– Trời nóng thế này chắc con không ăn súp đâu, phải không?
-Súp?
– ơ nhà hàng người Hoa vào trưa mai. Con biết mà.
Tôi lắc đầu:
– Không ăn súp đâu.
– Nếu con không ăn súp, con sẽ không muốn chờ đợi trong lúc cha mẹ ăn súp. Đúng không?
Tôi đáp:
– Chẳng sao đâu. Con chờ được.
– Có lẽ ba mẹ sẽ mua súp về nhà để con khỏi phải đợi.
– Không sao đâu mẹ. Con đợi được mà.
Mẹ tôi suy nghĩ một lát rồi nói thêm:
– Nhưng nếu con gọi một suất ăn trưa văn phòng mà con không ăn súp thì phí tiền lắm. – Vậy thì có lẽ con sẽ không đặt một suất ăn trưa văn phòng.
Ba tôi chen vào:
– Bữa ăn trưa văn phòng là lý tưởng nhất đấy. Họ dọn lên đủ món.
Nhưng nếu con không ăn súp thì… ba không biết…
Mẹ tôi góp ý:
– Hay là mua súp về nhà vậy. Ba mẹ sẽ ăn súp trước khi con về nhà.
Tôi nói: – Đi ăn tiệm vui hơn mà khỏi phải động chân động tay trong nhà bếp.
– Con có chắc là con sẽ không phiền chứ?
– Không đâu. Chúng ta cứ đi ăn chung cho vui.
Sáng hôm sau, bên tách cà phê, tôi thấy một tờ rơi quảng cáo thực đơn của nhà hàng. Tôi cầm tờ rơi lên và hỏi:
– Để làm gì vậy mẹ?
– Để con có thể quyết định xem con sẽ chọn món nào.
Bụng tôi thắt lại trước một danh sách dài dằng dặc. Tôi nói:
– Còn quá sớm mà. Con sẽ chọn món thông thường thôi.
– Con không gọi suất ăn trưa văn phòng à?
Tôi tặng mẹ một nụ cười:
– Mẹ, chúng ta xem sau cũng được. Đó là phần thú vị nhất của việc đi ăn ngoài đấy. Chúng ta ngồi xuống ghế và chọn món ăn từ bảng thực đơn. Con sẽ ngồi chơi với đôi đũa trong khi cha mẹ ăn súp. Con sẽ rót trà cho ba mẹ. Chúng ta ăn và chúng ta trò chuyện. Rồi chúng ta dùng món bánh quy dòn.
Đến tưa, ba mẹ chờ tôi ngoài cửa trong bộ y phục chỉnh tề. Tôi lái xe năm phút thì đến nhà hàng. Mẹ tôi đề nghị:
– Con dừng xe đi. Ba mẹ sẽ gọi món súp trong khi con đậu xe.
Tôi nói:
– Con sẽ đậu xe ở đây cho cha mẹ xuống. Nhưng chờ con đến chỗ ngồi rồi hãy gọi nhé?
Vài phút sau, tôi ngồi đối diện với ba mẹ và rót trà.
Chậm rãi, thơng thả, ba mẹ tôi thưởng thức từng muỗng súp một thật ngon lành.
Tôi nhìn cảnh họ chú tâm vào món súp – niềm vui tột đỉnh trong ngày của họ.
Hình ảnh thòd son trẻ của mẹ tôi chợt hiện về. Ớ tuổi ba mươi hai, bà múa may trong phòng, quay cuồng với chiếc váy mới màu đỏ cho đến khi nó phồng lên như một chiếc dù. Ớ tuổi ba mươi tám, bà còn đăng ký tham dự các chuyến dã ngoại của nhà trường. Ớ tuổi bốn mươi bốn, bà là cựu giáo viên thể dục biểu diễn môn trồng chuối ngược trên một thanh xà.
Đột nhiên, tôi nói to lên: – Con cũng sẽ ăn súp nữa.
Hy vọng món súp sẽ làm trôi đi những giọt nước mắt đang nghẹn lại trong cổ họng của tôi.