Oa!Oa!Oa!…
Tiếng khóc thét chói tai đánh thức tôi dậy. Tôi hy vọng nó sẽ ngủ lại.
Dường như thằng bé cảm nhận được ước muốn của tôi, và nó càng khóc to hơn nữa.
Tôi sợ phải mở cặp mắt ra. Tôi từ từ quay đầu lại nhìn đồng hồ trên bàn bên cạnh giường. Mới 3gl6 phút. Ôi không! Trời ơi! Ba đêm liên tiếp! Tại sao nó không chịu ngủ đẫy giấc chứ? Ca trực lúc 3 giờ sáng sao mà mau đến thế!
Trong khi tôi đang xót xa cho mình, tôi có thể nghe tiếng đứa con chín tháng ở phòng bên cố gắng vịn thanh nôi đứng dậy, và giọng khóc của nó cứ như trái tim đang tan nát.
Chồng tôi lăn mình qua và hỏi:
– Mấy giờ rồi em?
Tôi lầm bầm:
– Ba giờ mười lăm.
– Em cần anh dậy không?
Tôi khó chịu, đáp:
– Không, phiên của em.
Tôi cảm thấy mệt lắm! Khắp người mỏi nhừ. Tôi chậm chạm ngồi dậy bên mép giường rồi lảo đảo đi tới phòng thằng bé. Lúc này tiếng khóc của nó nghe thôi thúc hơn, như muốn nói “Sao mẹ lâu quá vậy?” Tôi không thể xác định nguyên nhân khiến nó khóc, vì nó đang đau bụng, muốn bú sữa hay khát nước. Tôi quyết định cho nó uống một bình đầy nước trước.
Mò mẫm đi xuống cầu thang, tìm kiếm một chai nước trong nhà bếp, tôi thầm càu nhàu về sự thiếu ngủ. Đêm nay tôi cũng chỉ ngủ mới được hai hoặc ba giờ thôi. “Chúa ơi! Tại sao chuyện này lại xảy ra?
Xin Chúa làm ơn cho nó ngủ lại! Con cần nó ngủ để ngày mai con còn có sức làm việc! Chín tháng qua con đã làm gì nên tội để phải bị gián đoạn giấc ngủ như thế này? Xin Chúa làm an cho nó ngủ lại!”
Với thái độ cáu kỉnh như thế, hèn gì mà lời cầu nguyện của tôi không được đáp lại.
Tôi vừa ngáp to vừa bước vào phòng ngủ của nó. Ánh đèn vàng vọt rọi thắng vào trong nôi. Đứa con trai yêu quý của tôi đang đúng chựng, hai tay giơ về phía tôi. Tôi bế nó lên, ôm nó vào lòng và ngồi xuống chiếc ghế đu. Thằng bé chụp lấy chai nước đầy, kê miệng vào núm vú cao su và bú chùn chụt.
Chắc tôi đã thiếp ngủ đi trong giây lát, vì tôi không thể nhớ nổi thằng bé bú xong chai nước vào lúc nào, chỉ thấy trong chai còn vài giọt cuối cùng và tiếng không khí kêu sột sột khi bị thằng bé hút mạnh vào. Tôi rút núm vú cao su ra khỏi miệng nó, áp ngực nó vào vai tôi để nó ợ. Nó ôm chặt cổ tôi, dụi đầu lên vai tôi. Một cảm giác ấm áp của tình mẫu tử bao trùm lấy tôi.
Lúc này đến phiên tôi muốn khóc. Tôi khóc không phải vì mình bị mất ngủ ba đêm liền, cộng với nỗi lo sợ bị sa sút sức khỏe. Mà trong lòng tôi, những tình cảm biểu lộ hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi sẵn sàng ngồi đó, trong bóng đêm yên tĩnh, ôm chặt đứa con trai và chậm rãi ru nó ngủ. Tôi không còn ý muốn quay trở về cái giường ấm áp của tôi. Mọi lo lắng, căng thắng dường như tan biến. Tôi đắm mình trong sự hợp nhất giữa tôi với sinh vật bé bỏng này: vòng tay của nó ôm chặt cổ tôi, một lọn tóc vàng mềm mại của nó làm mũi tôi nhột nhạt, và mùi thơm da thịt tinh khiết của em bé.
Tôi nhắm chặt đôi mắt nhòe lệ, thì thầm một lời nguyện cầu: “Chúa ơi! Cám ơn Chúa đã ban cho con giây phút này”.